top of page

Giấc mơ về thăm trường sau 20 năm xa cách.

16. Giấc mơ về thăm trường sau 20 năm xa cách.

BÀI LÀM

Nguyễn Thị Hương Giang

Lớp 9A. Năm học: 2019-2020

Thời gian như bóng câu lướt qua cửa sổ, cứ vô tình chẳng đợi, chẳng chờ một ai. Hôm nay, còn ngồi trên ghế nhà trường, chẳng biết 20 năm sau, ta sẽ ra sao? Và nếu có dịp trở lại, mái trường trung học cơ sở Trần Hưng Đạo có còn như ngày hôm nay? Vừa nghe nhạc, vừa miên man trong dòng suy nghĩ, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Và tôi mơ-một giấc mơ tuyệt đẹp.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình đã trưởng thành, có gia đình, có công việc và đang sống ổn định tại Sài Gòn. Rồi một ngày, tôi về thăm quê hương và thăm lại mái trường xưa – nơi tôi theo học suốt bốn năm cấp hai. Trở lại trường sau 20 năm xa cách, con đường đến trường nay được mở rộng thành đại lộ, những ngôi nhà cao tầng san sát mọc lên,... Bước vào cổng trường, tôi thấy trường đã đổi thay nhiều. Ngày xưa khi còn đi học, cổng trường được xây đơn giản với gam màu vàng nhạt. Giờ đây, nó to lớn, uy nghi, sừng sững. Những dãy phòng được xây dựng mới, khang trang, đẹp đẽ hơn. Vào sân trường, những cây cao, to, che mát cả mặt sân, tôi nhận ra cây hoa sữa ngay cửa lớp gắn với những trò chơi, trò nghịch ngợm của lũ chúng tôi. Vẫn còn đó trên thân cây là vết sẹo đã cũ do một lần nghịch ngợm, các bạn nam đã khắc vào. Bọn chúng tôi gọi đó là dấu ấn của thời gian. Nhìn những dấu ấn ấy, tôi không nén nổi niềm vui, bao kỉ niệm vui buồn của năm cuối cấp chợt ùa về. Lũ chúng tôi khi ấy rất nghịch ngơm nhưng lại đoàn kết, hăng say học tập nên được thầy cô yêu quý. Mỗi bạn một nét tính cách riêng, một hoàn cảnh riêng, cũng có khi cãi nhau, giận dỗi nhưng rồi lại yêu thương, cảm thông. Nhìn những tia nắng vương nhẹ trên những tán cây, tôi chợt nhận ra hình như đã vào cuối thu. Mùa của những chiếc lá vàng lãng đãng rơi. Từng cơn gió nhẹ khua những tán lá kêu xào xạc, tôi vẫn rảo bước trên sân trường xưa cũ tìm lại chút kỉ niệm. Dù trường đã xây mới thêm nhiều dãy phòng học hiện đại hơn xưa nhiều nhưng tôi vẫn có cảm giác thân thuộc như trở về ngôi nhà của mình. Một hồi trống vang lên rộn rã báo hiệu giờ ra chơi đã đến, đám học trò cũng như lũ chúng tôi ùa ra sân nhảy nhót, cười đùa, trêu ghẹo nhau. Chỉ một chốc thôi, cái tĩnh lặng của sân trường đã biến mất. Thay vào đó, tiếng cười, giọng nói râm ran. Thì ra tuổi thơ lúc nào cũng thế! Cho nên người ta mới gọi “ Nhất quỷ, nhì ma...” Tôi cố tìm kiếm trong khoảng sân rộng ấy hình bóng của thầy cô xưa nhưng tất cả đều là những gương mặt mới. Bỗng trái tim tôi như thắt lại, tôi nhận ra đằng xa là cô Trang– giáo viên dạy Ngữ văn của tôi năm lớp chín. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh của cô, người đã thổi bùng lên trong lòng tôi niềm đam mê văn học. Trong những bài giảng của mình, cô dạy chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ, biết đứng lên khi vấp ngã, truyền cho chúng tôi tình yêu quê hương, đất nước. Tôi đặc biệt nhớ chất giọng ngọt ngào mà mỗi lần đọc thơ là cả lớp lắng nghe chăm chú như nuốt từng con chữ. Tôi vội vàng bước tới, nghẹn ngào, xúc động nói: “ Thưa cô! Cô có khoẻ không?” Cô nhìn tôi ngạc nhiên và dường như không nhận ra tôi. Tôi tự giới thiệu mình: “ Em là Hương Giang. Học sinh lớp tám của cô 20 năm trước. Bây giờ em mới có dịp về thăm trường” Cô như đã nhớ ra, cô bé Hương Giang ngày nào giờ đã khôn lớn,chững chạc. Hai cô trò vừa vui mừng lại vừa xúc động, cầm tay nhau với bao điều muốn nói. Tôi hỏi thăm về các thầy, cô giáo cũ nhưng người thì đã chuyển sang trường khác, người thì đã về hưu. Còn cô cũng chỉ dạy nốt năm nay, sang năm, cô sẽ về hưu và chuyển vào Đà Nẵng để sống cùng con. Trống trường đã điểm, tôi phải tạm biệt cô để cô vào tiết dạy. Nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cửa lớp, tôi tự trách mình sao quá đỗi vô tâm. 20 năm – một quãng thời gian quá dài cho một lần hội ngộ. Tôi nhận ra cô giáo của tôi mái tóc đã điểm bạc. Khuôn mặt đã thêm những nét nhăn những vẫn phúc hậu như ngày nào. Chỉ có ánh mắt là vẫn hiền lành, trìu mến mối khi nhìn những học sinh thân yêu. Tôi ngồi xuống dưới gốc cây, cảm nhận sự yên tĩnh của sân trường, càng luyến tiếc quãng thời học sinh trôi qua quá nhanh. Những niềm vui, nỗi buồn, những kỉ niệm với bạn bè, thầy cô, tất cả như vừa mới diễn ra hôm qua thôi. Trong lòng bỗng cảm thấy bâng khuâng, tiếc nhớ, bước chân muốn rời đi nhưng trái tim lại mong ở lại để rồi chìm vào những suy nghĩ miên man. Bỗng chuông đồng hồ báo thức reo lên, thì ra tất cả chỉ là giấc mơ. Tôi vẫn chỉ là một cô bé lớp chín, tôi vội lao nhanh xuống giường, cuống cuồng thay quần áo, ăn sáng để chạy đi học cho kịp giờ.

Tôi cứ mãi nghĩ về giấc mơ ấy và mỉm cười thấy mình may mắn vì vẫn đang học dưới mái trường Trần Hưng Đạo thân yêu, được vui chơi cùng bè bạn. Tôi tự thấy mình cần phải trân trọng hơn những gì mình đang có để rồi khi nó trôi qua, ta không còn cảm thấy nuối tiếc.

75 views

Recent Posts

See All

8.Một ngày hè đáng nhớ.

8.Một ngày hè đáng nhớ. BÀI LÀM Đỗ Hoàn Gia Trí Lớp 8G. Năm học: 2019-2020 Mùa hè là mùa của những trải nghiệm, là mùa của những trò chơi bổ ích, của những ngày học hè lí thú. Và đối với tôi cũng vậy.

Kể lại câu chuyện mà em thích bằng lời văn của em.

BÀI LÀM Nguyễn Ngọc Đan Thy Lớp 6B. Năm học: 2019-2020 Tuổi thơ tươi đẹp của em được tiếp xúc với rất nhiều loại truyện hay và hấp dẫn. Sau mỗi câu chuyện chúng ta đều được rút ra một bài học bổ ích.

Kể lại câu chuyện em thích bằng lời văn của em...

Kể lại câu chuyện em thích bằng lời văn của em (chọn một trong các truyện đã học trong chương trình Ngữ văn 6) BÀI LÀM Tuổi thơ tươi đẹp của em trôi qua với những câu chuyện bổ ích của bà, của mẹ. Mỗi

bottom of page