Kể lại câu chuyện em thích bằng lời văn của em (chọn một trong các truyện đã học trong chương trình Ngữ văn 6)
BÀI LÀM
Tuổi thơ tươi đẹp của em trôi qua với những câu chuyện bổ ích của bà, của mẹ. Mỗi câu chuyện đều có một ý nghĩa riêng của nó. Như câu chuyện “Cây khế” khuyên chúng ta không nên quá tham lam, hay truyền thuyết “Con rồng cháu tiên” giúp chúng ta hiểu thêm về nguồn gốc của dân tộc mình. Nhưng câu chuyện để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất là truyện “Thánh Gióng”.
Chuyện kể rằng: Vào đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão chăm chỉ làm ăn có tiếng là phúc đức nhưng mãi không có con. Một hôm, bà vợ ra đồng ướm thử vào một vết chân lạ. Nào ngờ, về nhà bà có mang và mười hai tháng sau sinh ra một cậu con trai mặt mũi khôi ngô, đặt tên là Gióng. Hai vợ chồng mừng lắm. Nhưng lạ thay, câu bé đến khi lên ba vẫn không biết nói biết cười, cũng chẳng biết đi, đặt đâu là nằm đấy. Bấy giờ, có giặc Ân đến xâm lược bờ cõi nước ta, nhà vua lo sợ sai sứ giả đi khắp nơi rao tìm người tài cứu nước. Cậu bé nghe tiếng rao bổng cất tiếng nói bảo mẹ mời sứ giả vào cho mình nói chuyện. Sứ giả vào, Gióng yêu cầu họ phải sắm cho mình một bộ giáp sắt, roi sắt và một con ngựa để cậu đánh đuổi đám giặc. Sứ giả mừng rỡ vội về tâu với vau. Riêng ba mẹ của Gióng thì vô cùng hạnh phúc khi con mình cất tiếng nói và tiếng nói đầu tiên mà cậu cất lên là tiếng nói đòi đi đánh giặc.Từ hôm đó, Gióng lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mới may đã căng đứt chỉ. Cha mẹ cậu chăm chỉ làm lụng, suốt ngày “ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” vẫn không đủ nuôi con nên đành nhờ bà con làng xóm. Bà con ai cũng sẵn lòng giúp đỡ vì ai cũng muốn Gióng lớn nhanh để giết giặc cứu nước.
Bấy giờ, giặc đã đến chân núi Trâu, thế nước rất nguy, bà con vô cùng hoảng sợ. Đúng lúc đó sứ giả đem đồ sắt đến. Gióng vươn vai biến thành tráng sĩ khoác lên mình bộ giáp sắt và cầm roi sắt thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, đánh giết hết lớp này đến lớp khác. Bỗng roi sắt gãy, Gióng liền nhanh trí nhổ bụi tre bên đường quật vào giặc. Giặc chết như rạ, giẫm đạp lên nhau chạy trốn. Tráng sĩ đuổi theo đến chân núi Sóc, cởi bỏ giáp sắt rồi một mình một ngựa bay thẳng về trời. Tráng sĩ bay về cõi vô biên bất tử, không màng danh lợi, sống mãi trong lòng nhân dân. Vua nhớ công ơn phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ ngay tại quê nhà. Gióng ra đi để lại cho quê hương xứ sở những dấu tích đẹp. Những dấu chân ngựa năm xưa nay trở thành những ao hồ liên tiếp. Những bụi tre do bị cháy nên mới ngả vàng óng. Năm xưa khi ngựa thét ra lửa đã thiêu cháy một làng, làng đó về sau gọi là làng Cháy.
Em rất ngưỡng mộ Thánh Gióng. Em sẽ cố gắng, chăm chỉ luyện tập thể thao, tham gia các hoạt động thể dục để có sức khỏe bảo vệ và xây dựng đất nước thêm giàu đẹp, giống như tinh thần của Thánh Gióng năm xưa.