top of page

Tôi đã lớn khôn.

7. Tôi đã lớn khôn.

BÀI LÀM

Trần Hoàng Ngân

Lớp 8A. Năm học: 2016-2017

Mười ba tuổi, ở cái ngưỡng mà người lớn thường gọi là “ dở dở ương ương ” tuy đã có tính già dặn nhưng cũng rất trẻ con. Bản thân tôi cảm thấy mình lại trưởng thành hơn trước.

Không giống như thuở còn bé, tôi bắt đầu suy nghĩ về những việc mình từng trải qua. Đôi khi đó là cảm giác hối hận, tiếc nuối hay tự hào. Hối hận vì hành động ngốc nghếch, sai trái làm mẹ phiền lòng, tiếc nuối quãng thời gian hồn nhiên, vô tư ngày xưa, tự hào về thành tích mình đã đạt được hôm nào. Nhưng tất cả không chỉ để hoài niệm, đó là động lực để tôi cố gắng, phấn đấu, để rồi có lẽ sau mười, mười lăm năm sau, khi nhìn lại sẽ chẳng phải day dứt điều gì. Mẹ tôi thường bảo: “ cố gắng học vì tương lai”, trước đây, tôi luôn bỏ câu nói đó ngoài tai rồi dạ vâng cho có lệ, cho tới bây giờ, tôi mới thực sự thấu hiểu ý nghĩa của nó: “ Tri thức chính là nền móng cho những ước mơ cao đẹp mà tôi muốn thực hiện”. Từ đó, tôi cố gắng chăm chỉ hơn, siêng năng hơn, có ý thức hơn trong việc học tập. Ngoài ra, bản thân tôi còn quyết tâm sửa đổi các tật xấu, cải thiện mặt tốt, dần dần tôi đã nghĩ mình khác trước rất nhiều. Không còn quá bướng bĩnh, cứng đầu hay dựa dẫm vào mẹ như ngày bé. Tuy nhiên, lớn khôn cũng đồng nghĩa với việc có một số thứ sẽ thay đổi. Ngôi nhà nơi tôi sinh ra và lớn lên đã phai hết màu sơn, cánh cổng còn mới tinh hôm nào nay đã gỉ sắt . Những cây ổi, đào, na… nay không còn nữa, giàn thiên lý cũng đã úa tàn, mới chỉ một năm thôi mà cảnh vật xung quanh trở nên quá lạ lẫm, đành rằng là đẹp hơn nhưng tôi lại cảm thấy buồn. Phố xá kia sao quá thưa thớt những đôi chân? Phải chăng vì người ta bận bịu, vùi đầu vào công việc mà chẳng còn thời gian rảnh để tán gẫu, đi bộ hít thở khí trời. Trưởng thành mà phải tự mình đương đầu với khó khăn, phải chứng kiến cảnh lưng mẹ bị còng xuống, da nhăn nheo, tóc bạc trắng. Tôi chợt nhận ra người dì mình yêu quý đã có chồng, người chị thân thiết bấy lâu đã vào đại học. Tôi chợt nhận ra không bao lâu nữa mình sẽ rời xa vòng tay của mẹ, đến với một chân trời mới. Tương lai! Tôi luôn nghĩ nhiều về nó, dần dần bản thân tôi hình thành tâm lý sẵn sàng. Đi thi chọn đội cũng phải chọn lựa kỹ càng để mai này chọn ngành nghề phù hợp. Thời gian vui vẻ không còn nhiều, thay vào đó là các buổi học thêm dày đặc. Có lúc xe hết điện chỉ biết cắn răng nặng nhọc đạp đến lớp, mệt mỏi, bản thân chẳng được phép từ bỏ, tôi tự nhủ như thế. Bị người khác phê bình hay chỉ trích cũng không khóc nữa mà lẳng lặng sửa đổi, nói chuyện biết ý hơn, dè chừng hơn, không dám nghĩ gì nói đó. Tuy chưa thực sự là trưởng thành hay khôn lớn nhưng tôi biết đã có một chút gì đó trong tính cách lời nói… đã như vậy.

Đôi khi trưởng thành không hẳn là một chuyện tốt vì thời gian trôi qua mà chẳng cách nào níu kéo, tất cả chỉ tồn tại trong ký ức tươi đẹp. Nhiều lúc, tôi tự hỏi: liệu kỉ niệm có như món đồ đánh rơi trên đường, ngẫu nhiên có thể nhặt lại. Tuy nhiên, lớn khôn giúp bản thân tôi thêm kiên cường, hiểu chuyện, không còn tùy tiện hay bốc đồng, giúp tôi khám phá thế giới muôn hình vạn trạng ngoài kia. Vì lý do này, tôi tin chắc rằng mình đã sẵn sàng để khôn lớn.

13 views

Recent Posts

See All

Giấc mơ về thăm trường sau 20 năm xa cách.

16. Giấc mơ về thăm trường sau 20 năm xa cách. BÀI LÀM Nguyễn Thị Hương Giang Lớp 9A. Năm học: 2019-2020 Thời gian như bóng câu lướt qua cửa sổ, cứ vô tình chẳng đợi, chẳng chờ một ai. Hôm nay, còn ng

8.Một ngày hè đáng nhớ.

8.Một ngày hè đáng nhớ. BÀI LÀM Đỗ Hoàn Gia Trí Lớp 8G. Năm học: 2019-2020 Mùa hè là mùa của những trải nghiệm, là mùa của những trò chơi bổ ích, của những ngày học hè lí thú. Và đối với tôi cũng vậy.

Kể lại câu chuyện mà em thích bằng lời văn của em.

BÀI LÀM Nguyễn Ngọc Đan Thy Lớp 6B. Năm học: 2019-2020 Tuổi thơ tươi đẹp của em được tiếp xúc với rất nhiều loại truyện hay và hấp dẫn. Sau mỗi câu chuyện chúng ta đều được rút ra một bài học bổ ích.

bottom of page