top of page

13. Trong khoảng thời gian xe dừng trên đỉnh Yên Sơn để lấy nước, cô kĩ sư nông nghiệp...

13. Trong khoảng thời gian xe dừng trên đỉnh Yên Sơn để lấy nước, cô kĩ sư nông nghiệp đã gặp chàng trai “cô độc nhất thế gian” (như bác lái xe – nhân vật trong truyện ngắn “Lặng lẽ Sapa” của Nguyễn Thành Long giới thiệu). Em hãy nhập vai nhân vật cô gái đó để kể về cuộc gặp gỡ này.

BÀI LÀM

📷Tôi từng đắn đo, suy nghĩ từng đêm dài về tương lai của mình, về công việc mình đã chọn. Mấy hôm trước, trong chuyến đi Sa Pa, tôi đã quyết định được tương lai của mình và dĩ nhiên tôi cũng tìm thấy được một niềm vui nhỏ trong chuyến đi ấy.

Đó là một cuộc hành trình khá ngắn, khi chiếc xe đưa chúng tôi dừng lại ở trên đỉnh Yên Sơn. Bước xuống xe, bác lái xe hớn hở: Tôi sắp giới thiệu cho các vị một người cô độc nhất thế gian. Ôi, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt tôi và bác già. Tôi tò mò lắm, bác lái xe biết vậy nên kể tiếp: “Đó là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét, quanh năm chỉ có mây mù và cây cỏ”.

- À, thì ra là thế! Bác ơi, thế anh ta có hay đi giao lưu với mọi người không bác? – Tôi hỏi.

- Không cháu ạ! Hắn tối ngày với công việc, làm sao mà có thời gian. Vì thế, hắn mắc bệnh nan y không có thuốc chữa - Bác lái xe đáp.

- Bệnh gì hở bác?

- Đó là bệnh “thèm người”. Có lần hắn chắn ngang đường bằng một khúc cây, lúc đó, hắn được gặp người nói chuyện, hắn vui lắm.

Càng tò mò, tôi và bác họa sĩ cùng quyết định đi gặp anh chàng đó. Anh ta rất vui và giới thiệu về bản thân. Bác già bảo: “ Anh là người cô đơn nhất thế gian”. Anh cười, nói: Bác lái xe cứ nói quá cả lên. Anh ta chạy nhanh vào nhà lấy củ tam thất đưa cho bác lái xe và dặn: “Cháu nghe tin bác gái ốm, cháu xin tặng bạn gái củ tam thất này để bồi bổ”. Rồi anh ta mời tôi và bác họa sĩ lên nhà, tưởng chừng anh ta chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, nào ngờ căn nhà nhỏ của anh ta gọn gàng ngăn nắp lắm. Tôi đứng trên bậc cửa nhìn anh ta đang ngắt những bông hoa giữa một vườn hoa đủ sắc màu của hoa dơn, hoa thược dược.Tôi nhớ khoảnh khắc anh ta trao tôi bó hoa, theo cảm tính, tôi đón nhận và cảm thấy rưng rưng trong lòng. Anh ta nói ra những điều mà người ta chỉ nghĩ “tôi cắt thêm vài bông nữa rồi cô muốn cắt bao nhiêu tùy ý”. Tôi và bác già được anh ta mời vào nhà. Bước vào trong, tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Anh ta mời bác họa sĩ một cốc trà, sau đó, tôi cũng nhận một cốc tương tự. Tôi bước đến chiếc bàn của anh, cái nơi mà anh hay làm việc, đọc sách. Lật mở từng trang sách, tôi mới thấy tâm hồn anh thật đẹp. Lúc đó, tôi đã đưa ra quyết định cho tương lai của mình. Bác già hỏi về công việc của anh, anh rất vui vẻ kể: “Công việc của cháu nói chung là dễ: Đo gió, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất để dự báo thời tiết góp phần phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu. Cháu thường ghi “ốp” lúc bốn giờ sáng, bảy giờ, mười một giờ trưa và một giờ sáng”. Tôi nghĩ: Công việc của anh vất vả quá. Bác già liền hỏi: “Công việc của cháu vất vả thế cháu có lúc nào chán nản không?”. “Dạ, có một thời gian cháu nghĩ mình sẽ bỏ công việc này nhưng khi biết nhờ cháu phát hiên được đám mây khô mà không quân ta đã hạ được những phản lực Mỹ trên cầu Hàm Rồng, cháu đã có thêm niềm vui và động lực làm việc. Nếu giờ không làm việc nữa thì cháu buồn đến chết mất. “Thế cậu có cô đơn không” – Bác lại hỏi. “Dĩ nhiên là không ạ, khi ta làm việc, ta với công việc là “đôi”, sao bảo là cô đơn được. Trong cháu luôn thường trực: Mình sinh ra là gì? Mình đẻ ở đâu? Mình vì ai mà làm việc? Ấy, bác vẽ cháu hở bác?” – Anh ta trả lời. “Bác ơi! Cháu không xứng để bác vẽ đâu. Bác hãy vẽ ông kĩ sư ở vườn rau đó ạ! Hằng ngày, ông ấy rình xem ong thụ phấn cho hoa rồi tìm cách làm cho củ su hào to hơn, ngon hơn cho nhân dân miền Bắc và nhân dân cả nước dùng đó bác. Hay là bác vẽ nhà khoa học nghiên cứu bản đồ sét trên đỉnh Phan – Xi – Păng ấy, mười một năm, đồng chí ấy không đi đâu để lấy vợ, trán đồng chí ấy cứ hói dần đi còn cái bản đồ xét thì đã sắp hoàn thành rồi. Bác già ngồi nghe, uống hết tách trà thứ hai. Anh ta dừng luôn câu chuyện của mình và xin bác già kể lại chuyện dưới kia. Nhìn anh ta háo hức như đứa trẻ sắp nghe chuyện cổ tích vậy. Bác già chỉ kể vỏn vẹn một hai câu chuyện gì đó. Hết thời gian nghỉ trưa, tôi và bác họa sĩ chào anh thanh niên ra về. Anh ta chạy vội vào nhà xách một làn trứng trao tay bác già và nói: “Bác và cô cầm đi ăn đường ạ!”. Trước khi đi, tôi bắt tay tạm biệt anh ấy, mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi, tay tôi buông ra để anh ấy nắm chứ không phải bắt tay nữa. Anh chào tôi và bác rồi nói: “Đến giờ ốp rồi, cháu phải đi nhé”. Tôi và bác già vui cười đi xuống xe. Bác già nhìn đồng hồ rồi nói: “Thanh niên thời nay thật là! Các anh chị cứ như bươm bướm vậy”. Ơ, mà đã đến giờ ốp đâu, sao cậu ta không tiễn chúng ta nhỉ. Tôi nhìn bác già, thấy có điều gì đó nhưng tôi vẫn im lặng.

Khi gặp anh thanh niên tôi đã bắt gặp một tâm hồn đẹp, và cũng có một điều tốt đẹp lóe sáng trong tâm hồn tôi. Anh ấy làm nhiều điều lớn lao cho Tổ quốc. Tôi cũng muốn mình làm một điều gì đó cho đất nước thân yêu. Tôi tin quyết định lên làm việc ở Lào Cai là đúng.

Recent Posts

See All
8.Một ngày hè đáng nhớ.

8.Một ngày hè đáng nhớ. BÀI LÀM Đỗ Hoàn Gia Trí Lớp 8G. Năm học: 2019-2020 Mùa hè là mùa của những trải nghiệm, là mùa của những trò chơi...

 
 
 

Comments


©2019 by Trang Văn Của Chúng Em. Proudly created with Wix.com

bottom of page