top of page

Sau khi thấu hiểu nỗi oan tình của Vũ Nương và biết nàng đang sống ở Thuỷ cung,...

Sau khi thấu hiểu nỗi oan tình của Vũ Nương và biết nàng đang sống ở Thuỷ cung, Trương Sinh vô cùng day dứt, ân hận. Em hãy nhập vai nhân vật Trương Sinh trong tác phẩm ''Chuyện người con gái Nam Xương'' của Nguyễn Dữ để viết một bức thư gửi Vũ Nương tâm sự nỗi niềm ấy của mình.

BÀI LÀM

Đinh Hoàng Nguyên Hạnh

Lớp 9C. Năm học: 2018-2019

Vũ Nương thương nhớ!

Ta chính là Trương Sinh, là người chồng cũ của nàng trên dương thế. Suốt bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn ân hận và day dứt lòng mình mỗi khi nhớ lại chuyện ta đã gây ra cho nàng. Thực sự rằng, nỗi nhớ nàng trong ta chưa hề có phút nguôi ngoai mà vẫn cứ chồng chất thêm. Ta ân hận vì trong phút nông nổ, không kìm lại được cái tính hay ghen và tính gia trưởng của mình, không chịu suy nghĩ thấu đáo mà đẩy nàng tới chỗ chết. Nàng đi hẳn phải vô cùng oán hận ta, đúng không? Bé Đản vào ngày dỗ của nàng đã hỏi ta một câu làm ta ứa nước mắt: “Mẹ Đản đâu? Sao cha dọn thức ăn cho mẹ mà mẹ Đản không về, mẹ Đản đâu?” Nó không hề biết chính nó và cha nó đã gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ nó, nó còn quá nhỏ để hiểu một chuyện lớn như vậy. Khi nào Đản đủ lớn, ta sẽ kể cho nó nghe về tất cả sự việc, về câu chuyện năm xưa ấy.

Ta còn nhớ, năm xưa, nàng chính là một người con gái hiếu thảo, nết na, tư dung tốt đẹp, lại có vẻ đẹp kiêu sa không ai sánh bằng. Chính vì quá mê đắm trước vẻ đẹp đó của nàng, ta đã xin cha mẹ đem trăm lạng vàng qua hỏi cưới nàng về làm vợ. Không làm ta thất vọng, nàng sống trong nhà chồng rất giữ đúng khuôn phép. Nàng luôn chăm sóc, lo lắng cho mẹ ta như mẹ ruột ; việc nhà, nàng luôn đảm đang, chịu thương, chịu khó. Nàng xứng đáng là nàng dâu thảo. Còn quan trọng hơn cả là nàng rất yêu thương ta, luôn nhường nhịn trước cái tính gia trưởng và hay ghen tuông vô lí của ta. Và điều đó khiến ta yêu nàng rất nhiều.

Năm đó, chiến sự xảy ra, ta phải tòng quân đi lính để lại mẹ già và người vợ mà ta vô cùng thương yêu, nàng lại còn đang mang thai đứa con đầu lòng của ta nên ta hứa với lòng phải sớm trở về để gia đình được vui sum họp. Trước lúc đi, nàng dặn ta không cần gì nhiều, chỉ cần ta về mang hai chữ bình an, nàng luôn đợi ta về. Ta ôm nàng vào lòng như ôm cả thế gian, phải, còn có người vợ luôn đặt niềm tin vào ta, ta không thể để nàng thất vọng được. Thế rồi, ta yên tâm rời đi, mang theo tâm trạng nhung nhớ vô cùng tận.

Vài năm sau đó, khi đất nước đã được bình yên, ta trở về mà mong mỏi, muốn gặp nàng, mẹ già và đứa con nhỏ của mình. Vừa về đến nhà, chưa kịp vui mừng thì ta đã suy sụp khi nghe tin mẹ của ta đã mất. Ta vô cùng buồn bã khi nghe tin dữ ấy, thế là mẹ ta vẫn chưa thấy ta bình yên vô sự trở về. Ta ôm Đản, bé con của chúng ta ra thăm mộ mẹ. Ở đó, ta vừa ôm con vừa khóc như để giải bày tâm trạng cất giấu trong lòng. Khi về, Đản nói với ta : “Thế ông cũng là cha Đản ư?” Ta bất ngờ rồi gạn hỏi con rằng thế có ai cùng là cha Đản nữa hay sao. Thế là Đản kể cho ta nghe, rằng trước đây có một người đàn ông đêm nào đến với mẹ, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả. Lúc đó, cơn ghen và cơn giận của ta lên đến đỉnh điểm. Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ rằng, trong thời gian ta đi đánh giặc, nàng ở nhà và ong bướm với người đàn ông khác. Ta về nhà và làm ầm lên, mắng nàng là vợ hư và đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng thanh minh cho mình nhưng ta vẫn bảo thủ và kiên quyết đuổi nàng ra đi. Nàng đã quá đau lòng mà trẫm mình ở sông Hoàng Giang. Nghĩ lại thấy thương nàng, đã cho người tìm vớt thây nàng, nhưng không thấy. Vào một đêm, ta ngồi buồn dưới ánh đèn leo lét, bóng hắt lên tường thành một người đàn ông đen sì. Lúc đấy, Đản chỉ tay lên tường và bảo đó là cha Đản. Lúc đó, ta mới vỡ lẽ ra tất cả mọi chuyện. Ta ân hận vô cùng vì không kịp nữa rồi.

Vào năm sau đó, có một người đàn ông xưng danh là Phan tới nhà gặp ta, bảo rằng nếu muốn gặp nàng thì hãy lập một đàn giải oan ở bến sông nơi nàng trẫm mình. Lúc đầu ta không tin, nhưng khi thấy cây trâm vàng nàng đem theo lúc ra đi, ta mới tin là sự thật, liền lập đàn giải oan suốt ba ngày. Bỗng ta thấy trên mặt sông tỏa ra ánh hào quang sáng chói, ta thấy bóng dáng nàng hiện ra, nói vọng rằng nàng không thể về lại nhân gian được nữa. Sau đó, mọi thứ trở lại như thường. Ta không thể gặp lại nàng nữa rồi.

Ta biết, đó là cái giá phải trả cho sự hồ đồ của mình. Ta vô cùng ân hận và cắn rứt lương tâm. Xin lỗi nàng, giờ ta chỉ mong nàng tha thứ cho kẻ tội đồ này. Mong nàng ở dưới kia hạnh phúc và một lần nữa xin nàng hãy thứ lối cho ta. Nếu có kiếp sau, ta nhât định sẽ tìm nàng, sẽ bù đắp cho nàng.

Thương nhớ Vũ Nương - Vợ ta.

Trương Sinh.

66 views

Recent Posts

See All

Tả lại một đêm trăng đẹp.

BÀI LÀM Lê Bảo Khoa Lớp 6C. Năm học: 2015-2016 Tuần nghỉ lễ vừa qua, em được bố mẹ cho về quê chơi đúng vào ngày rằm. Thật là may mắn khi một đứa trẻ thành phố như em lại có thể ngắm được một đêm trăn

bottom of page